Chiếc kính đầu tiên – Ký ức trong veo của tuổi thơ
Bạn còn nhớ không? Lần đầu bạn nheo mắt nhìn bảng?
Lần đầu ngồi gần TV mà vẫn thấy… mờ?
Cái cảm giác lo lắng khi mẹ nói:
“Chắc con phải đi đo mắt rồi.”
Chiếc kính đầu tiên luôn có chút gì đó… ngố.
Gọng to quá khổ. Mắt to hơn bình thường.
Lũ bạn trêu: "Đeo kính nhìn già ghê!"
Nhưng rồi, một thế giới rõ ràng dần hiện ra:
Lá cây sắc nét. Bảng đen rõ chữ. Cảnh vật trở nên trong veo như chưa từng mờ đi.
Lúc nhỏ – đeo kính vì phải.
Lớn lên – đeo kính vì muốn.
Kính không còn chỉ để nhìn rõ,
Mà còn để thể hiện bản thân, gu thẩm mỹ, cách ta nhìn cuộc sống.
Có người cận. Có người viễn. Có người đeo kính râm che nắng mẹ đưa mỗi buổi sáng đi học.
Dù là kính gì, chúng đều gắn với một thời ta đang lớn lên – vụng về nhưng đáng yêu.
Bạn còn giữ chiếc kính đầu tiên không?
Nếu có, đừng vứt đi.
Vì nó không chỉ là vật dụng – mà là một phần ký ức rất trong trẻo.