Một vật dụng bình thường – nhưng chưa từng tầm thường Trên bàn làm việc cũ kỹ ở góc nhà, chiếc kính của cha vẫn nằm đó, lặng lẽ, trầy xước một chút, tròng hơi ố màu, nhưng vẫn nguyên vẹn. Không ai còn đeo nó nữa, nhưng chẳng ai nỡ cất đi. Bởi vì…
Có thể là ngày cha sửa xe trước sân,
Hay tối hôm đó ngồi tính toán sổ sách ánh đèn vàng mờ mờ.
Có thể là lúc cha nheo mắt nhìn bài tập của mình – vụng về mà kiên nhẫn.
Chiếc kính không chỉ giúp cha nhìn rõ –
Mà còn giúp ta nhìn rõ những hy sinh lặng lẽ ấy.
Mỗi buổi sáng cha ngồi đọc báo, gọng kính trễ xuống mũi.
Tối tối cha lại tháo kính ra, xoa trán rồi chợp mắt trên ghế.
Kính theo cha từ những ngày trai trẻ, cho đến khi đầu bạc.
Và mỗi lần kính rơi xuống đất, cha lại nhặt lên — cẩn thận như nâng ký ức.
Rồi có một ngày, chiếc bàn gọn gàng hơn.
Chiếc kính nằm yên một chỗ, không còn ai lau sạch, không ai đeo nữa.
Và ta hiểu:
Có những thứ dù đã ngừng sử dụng… nhưng vẫn không thể thiếu trong lòng.
Chiếc kính ấy giờ không còn giá trị sử dụng,
Nhưng lại là thứ kết nối giữa quá khứ và hiện tại,
Giữa một người cha trầm lặng và những ký ức sâu sắc trong lòng ta.
Mỗi lần nhìn thấy nó, ta nhớ về người đàn ông không nói nhiều,
Nhưng luôn nhìn rõ điều quan trọng nhất trong cuộc đời: gia đình.
Bạn có chiếc kính nào cũ không?
Đừng vứt nó đi.
Có thể đó không còn là "kính để nhìn",
Nhưng là "kính để nhớ".